Thứ Ba, 05/20/2025, 02:06
Trang Nhà
|
Người & Việc
|
Dự Án
|
Liên Lạc
|
Ủng Hộ
|
Giới Thiệu Bạn
Giới Thiệu
Cảm Tạ
Ân Nhân
Chớm Đông - 2010
Vào Thu - 2009
Đêm Tình Thu 2008
Slideshow
Tây Nguyên 2007
ĐNH Tình Thương 2007
Sinh Hoạt
Hình Ảnh
Tâm Bút
Nghệ Thuật
Trang Thơ
Tường Trình
Thư Viện
Bản Tin
Cùng Mang Chút Tình Đến Cho Tây Nguyên
Thư cảm tạ Ân Nhân 2010
Thư cảm tạ Ân Nhân 2009
Chúc Tết
Thư cảm tạ của Hướng Về Tây Nguyên
Thư Cảm Tạ Bữa Cơm Tình Thương
Thư Cảm Tạ Những Món Quà Trung Thu
Thư Gởi Những Người Bạn của Kẻ Nghèo
Thư Cám Ơn Phó Nhòm Club
Thư Cám Ơn DUACT (2005)
Lời cảm ơn của các em khuyết tật - 2005
Lời cảm ơn của các em Nội Trú - 2005
Thư của Unh - 2005
Thư Cha Đông - 2005
Danh Sách Ân Nhân 2018
Danh Sách Ân Nhân 2017
Danh Sách Ân Nhân 2016
Danh Sách Ân Nhân 2015
Danh Sách Ân Nhân 2014
Danh Sách Ân Nhân 2013
Danh Sách Ân Nhân 2012
Danh Sách Ân Nhân 2011
Danh Sách Ân Nhân 2010
Danh Sách Ân Nhân 2009
Danh Sách Ân Nhân 2008
Danh Sách Ân Nhân 2007
Danh Sách Ân Nhân 2006
Danh Sách Ân Nhân 2005
Danh Sách Ân Nhân 2004
Danh Sách Ân Nhân 2003
Dư Âm Mùa Giáng Sinh
Thư Ngỏ
Thư cảm tạ Ân Nhân 2010
Tâm Tình Soeur Nguyễn Chọn
Thư của Soeur Liêng
Thư của bé cô nhi
Thư của Cha Đông - 2010
Thư cảm tạ Ân Nhân 2009
Bản Tin 2009
Hình Ảnh Đêm Nhạc Vào Thu... Dallas 2009
Giới Thiệu Tây Nguyên
Hình Ảnh Đêm Tình Thu Yêu Thương
Tâm Tình Soeur Nguyễn Chọn
Phóng Sự Đêm TTYT
Hình Ảnh Tây Nguyên
Thăm Tây Nguyên 2007
Chương Trình Trợ Giúp HVTN
Bản Tin 2008
Hình Ảnh Đêm Tình Thu Yêu Thương
Triển Lãm Tranh & Hình Ảnh TN Giới Thiệu Trong TTYT
Chương Trình HVTN
Thăm Tây Nguyên
Sinh Hoạt HVTN
Đại Nhạc Hội Tình Thương 2007
Nhật ký một chuyến đi - Tân Sơn Nhất 32 năm sau...
Nhật ký một chuyến đi - Đường đến Tây Nguyên...
Nhật ký một chuyến đi - Tây Nguyên: Pleiku phố núi...
Nhật ký một chuyến đi - Tây Nguyên: Người phong, ngày đầu gặp gỡ ...
Hình Ảnh - Vui Với Người Dân Tộc
Hình Ảnh - Người Phong Pleiku
Hình Ảnh - Người Phong Kontum
Thư Cảm Tạ
Danh Sách Ân Nhân
Một Chút Tâm Tình - AnTrinh
Tường Trình Sinh Hoạt HVTN
HVTN tại Hội Chợ Tết Đinh Hợi Giáo Xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp - Bang-An-Sa
Bữa Cơm Tình Thương cho Tây Nguyên - Nông Bích Định
Hũ Kẹo Tình Thương cho Bé Tây Nguyên - Liên Hương (Gia Đình Minh Đức)
Cám Ơn Hũ Kẹo Tình Thương - AiCơ
Nâng Niu
Bữa ăn cuối năm và chuyện vui buồn
Gói Mì Tôm - Hồng Hạnh (Gia Đình Minh Đức)
Những Bước Chân Không Mỏi
Những Thiếu Nữ Đại Ngàn Về Phố
Trúng Số - AnTrinh
Thư Gửi Mẹ... - AnTrinh
Lớp Học Tình Thương - AiCơ
Bài Viết và Tranh của các Em trong Lớp Học Tình Thương
Thư Bảo Hân Viết Cho Các Bạn Tây Nguyên
Thư của Ân Nhân Trong Bữa Cơm Tình Thương
Thăm Nhà Khuyết Tật - Tiểu Đăng (Gia Đình Minh Đức)
Chiếc Que Diêm Đầu Đời - Hồng Hạnh (Gia Đình Minh Đức)
Còn Thương Khói Thuốc Đêm Rằm - Nguyễn Anh Điện
Tìm Lại Anh Tôi Nơi Khung Trời Cũ - Nguyễn Anh Điện
Hướng Về Tây Nguyên - Nguyễn Anh Điện
Thư viết cho anh Nguyễn Anh Điện - Quản Mỹ Lan
Thư gưỉ người bạn nhỏ - AnTrinh
Nguyễn Nhật Chi
Rừng Thu ...
Trang Chính
Họa Thủy Mạc
Họa Sĩ
Tranh
Trang Bạn
Trần Bá Lộc (pw: kido)
TiêuSa (pw: kido)
AiCơ
AnTrinh
Huy Văn
Linh Đắc
Tiểu Đăng
TiêuSa
Trần Bá Lộc
Tâm Giao Thi Nhóm
Giọt Từ Tâm
Lớp Học Tình Thương
Cùng hướng về Tây Nguyên (Mùa Chay 2007)
Mạch Nước Yêu Thương
Viết Cho ANH - Người Dân Tộc
Viết Cho ANH - Người Phong…
Em Tôi Khuyết Tật...
Viết Giùm Chị ...
Chuyện Bé Mồ Côi
Kể Từ Ngày Ấy
Thế Giới của Tôi
Niềm đau của Bé Trung Thu
Cảnh Mù Lòa
Tâm Thơ - AnTrinh
Đời Mù Khi Mắt Sáng
Hướng Về Tây Nguyên
Thương Bé Mồ Côi
Một Chút Tình
Qua Nghĩa Trang Đồng Nhi - Tiểu Đăng (Gia Đình Minh Đức)
Chút Tình Cho Phố Núi
Xin Bạn Cho Người
Giới Thiệu TTT Một Thoáng Quê Hương
Viết Về Một Thoáng Quê Hương - Trần Bá Lộc
Đọc Tuyển Tập Thơ Một Thoáng Quê Hương - TM Ngô Tằng Giao
Bản Tường Trình 2007
Bài Giảng Mùa Chay
Bản Tường Trình 2005
Nhớ Về Tây Nguyên
Tiếng khóc trong rừng
Chút tình cho phố núi
Ký Sự Tây Nguyên
Về thăm Tây nguyên
Vài nét về một người
Một ước mơ cho những cuộc đời buồn
Quà tặng Mẹ
Tấm Lòng của Tưởng Năng Tiến đối với đồng bào Thượng
Thuốc men hay tình thương...?
Điểm Tụ của Từ Bi và Bác Ái
Kontum - Pleiku - Ban Mê Thuột
Lent Homily
Người Và Việc - Nhiệm Kỳ 2006
Dự Án - 2005-2006
Mùa Thu 2009
Mùa Thu 2008
Mùa Thu 2005
Bài Tiếp Theo
|
Trở lại trang cũ
|
In Bài
Trúng số
Vừa tới một khoảng trống của bãi đậu xe tương đối vắng xe, Thi oà lên nức nở. Nàng muốn gào khóc thật to, rõ to cho vơi nỗi niềm đau khổ. Nàng muốn biến hẳn thành một con mụ điên dại càng tốt, để không còn biết ngại những đôi mắt mở lớn nhìn mình ngạc nhiên rồi tế nhị quay đi của những người qua lại.
Thi dấu mặt trong đôi bàn tay run run gầy guộc, ngồi thụp giữa hai xe đậu song song cho kín đáo một chút, rồi để mặc giòng lệ sầu tủi tuôn tràọ Mà nước mắt ở đâu sao nhiều quá, cứ chảy hoài chảy mãi không cầm được, cho đến khi chiếc xe bên trái được chủ nó mở khoá, vào ngồi, nổ máy và lái đi mất tự bao giờ, để lại khoảng trống gió tạt lạnh buốt. Nàng mệt mỏi giơ tay áo thấm một lần nữa đôi mắt nhức nhối cộm đau như có cát vãi đầy trong đó, đứng lên tiếp tục đi tìm chiếc xe cũ kỹ mà hơn mười năm nay nàng vẫn ngày ngày dùng làm phương tiện đến sở làm. Chiều hôm qua, nghe tin con bị tai nạn, nàng vội vàng hớt hải đậu chỗ nào, giờ đã quên mất!
Bệnh viện gồm mười mấy tòa nhà cao hơn chục tầng với bao nhiêu là sân đậu xe chung quanh làm Thi thêm sợ hãị Lầm lũi khắp mọi ngả, vòng từ khu này sang khu nọ mà chẳng thấy xe đâụ Trái tim nàng tan nát, chưa bao giờ cô đơn rời rã như bây giờ. Ruột gan quặn thắt, cổ họng khô đắng!
Trời đang sáng dần, xe cộ nối đuôi nhau, hình như tất cả những khu đậu xe không còn một chỗ trống. Người ta đến thăm thân nhân và cả y tá bác sĩ cũng như nhân viên đến làm việc. Khung cảnh tấp nập khiến Thi vô cùng lúng túng, bơ vơ; mắt nhòa lệ, bước thấp bước cao. Suốt đêm qua, nàng cứ đứng nhìn con qua khung cửa kính phòng cấp cứu, thằng con trai yêu quí độc nhất nằm thiêm thiếp, băng bó cùng người, mặt chỉ chừa ra hai lỗ mũi để thở, Thi tưởng mình có thể chết đi được.
Nghĩ tới chồng – Ôi chaọ. làm sao tả hết nỗi lòng chua chát! Hơn ba mươi năm êm đềm hạnh phúc như đã ở trong một kiếp nào chứ không phải kiếp này. Dĩ nhiên cũng có rất nhiều thử thách nhưng vợ chồng nâng đỡ nhau, vượt qua dễ dàng để tới một cuộc sống đầy đủ với hai đứa con tuổi trưởng thành, không cần phải mơ ước gì thêm. Hình ảnh ấm cúng của mái gia đình tương đối được Trời thương như một cuốn phim, chiếu đi chiếu lại trong tâm tưởng nàng không ngơi không ngớt.
Du, con trai đầu lòng, học hành thông minh, nhanh nhẹn. Bố kèm toán, mẹ nhắc nhở bài vở. Suốt từ lớp 1 đến lớp 12, Phiếu Điểm đem về chỉ toàn điểm A . Bố mẹ yên chí cậu sẽ phải tốt nghiệp trung học Valedictorian, nhưng cuối năm lớp 11, cậu cả lái chiếc xe mới tinh của mẹ, tông vào xe người ta, bị móp hẳn một bên. Thi dạo ấy thiếu khôn ngoan điềm đạm đã la mắng con, xúi chồng không cho con mượn xe lái đi học nữa, làm Du nghĩ rằng mẹ yêu xe hơn yêu mình nên tức tối phá bĩnh. Du liền kết bạn với mấy cậu học sinh có tiếng con nhà giầu ham chơi, để có xe hơi đưa rước, chứ không chịu đi xe bus nhà trường. Thế là coi như cả năm sau đó, Du học hành sa sút, dù rằng vẫn có điểm khá nhưng không đứng vững nơi thứ bậc cao nhất nữa mà tụt xuống hạng năm. Mấy chứng chỉ nhà trường gửi lên đại học để lấy – vì đã chu toàn sớm chương trình trung học - chắc Du cũng chẳng học hành cho ra hồn. Vợ chồng Thi biết vậy nhưng đành làm ngơ vì khó có thể theo dõi kìm kẹp được tuổi trẻ nông nổi bên xứ này, nhất là nàng biết lỗi mình không khôn khéo trong cách cư xử dạy dỗ con.
Cuối năm ấy Thi đã phải khóc thầm khi biết con cương quyết chọn một trường quân đội xa lắc xa lơ chứ không chịu học ở trường đại học tư nổi tiếng ngay trong thành phố, dù Du được trường này thâu nhận và bố mẹ có đủ khả năng tài chánh để trả học phí cho cậụ Niềm hy vọng thằng con thông minh sẽ thành bác sĩ tan tành theo mây khói và Thi mất đi cơ hội có đứa con nhiệt tâm phục vụ nhân quần xã hội với tất cả tấm lòng, như Du thỉnh thoảng vẫn tâm tình với mẹ:
- Con mà làm bác sĩ, con sẽ sang Phi Châu chữa bệnh cho mấy đứa trẻ mẹ nói cái đầu trọc lóc bị ruồi muỗi bu đầy kêu vo ve, gầy gò thiếu ăn.
Thế rồi, trong bốn năm đầu xa con, bao đêm Thi đã trằn trọc không ngủ vì nhớ, vì thương Lắm lúc làm tiếng thở đều đều của Quyền, chồng nàng bị khựng lại rồi im bặt nghe ngóng:
- Lại nhớ nó hả?
- ...............!!!
- Cho nó chịu khổ để còn biết thân. Ai bảo thích đâm đầu đi lính!
Thi sũng nước mắt:
- Nó đi lính là tại em anh Quyền ơi. Em đã ngu muội khiến nó tưởng em thương cái xe hơn thương nó. Đáng lẽ hôm ấy em phải ôm lấy nó mà bảo “Mẹ mừng là con an toàn không bị xây xướt gì, còn cái xe hư thì sửa, không sao cả. Đừng lo!”. Nó giận đi lính để mình khỏi phải trả tiền học cho nó. Nó còn nói nó sẽ trả em gấp mười lần tiền sửa xe.
Nói đến đây, Thi hu hu:
- Em ân hận quá. Em làm con khổ. Em phá tương lai của con.
Quyền vỗ về:
- Đi lính cũng tốt mà, tập tành huấn luyện cho nó nhiều thứ mà người thanh niên cần phải biết, phải chịu đựng. Chẳng có gì đến nỗi bi lụy xót xa như vậy.
Giờ đây, Du sau khi ra trường và phục vụ đủ ngày đủ tháng, vì tội nghiệp mẹ lo lắng nhiều khi thái quá cho mạng sống của mình, cậu đành xuất ngũ, kiếm việc làm cùng thành phố và đợi có một mái ấm gia đình như lòng mẹ hằng mong mỏi cho mình.
Chuyện thằng con trai đã tạm yên. Còn con gái thì Dung ngoan ngoãn từ hồi nào tới giờ, không đua đòi bạn bè, cô đang học y khoa và có ước vọng về Việt Nam hay qua các xứ nghèo hành nghề khi ra trường. Mỗi lần phôn thăm hỏi con, thấy con biết thương những người già cả ốm đau, không sợ mùi bệnh viện, không sợ máu chảy, Thi vừa thương vừa phục con vì tự biết chính mình nhát nhúa sợ sệt đủ thứ không đời nào có thể làm được như thế. Họ hàng gần xa cũng như anh chị em trong gia đình vẫn hay chia sẻ với Thi những lời lẽ như:
- Sao ở đây mà Dung nó nết na như ở Việt Nam ngày xưa vậy chị, nói năng từ tốn lễ phép, ăn mặc kín đáo, đi đứng dịu dàng.
Vì vậy, lời cầu kinh hằng ngày của Thi vẫn là
- “Xin Chúa cho con sống xứng đáng với những gì Chúa đã ban cho con”
Nàng không mong giầu có, giầu có làm gì để phải chạy theo đồng tiền, mệt hơi tốn sức. Hồi còn trẻ, nàng cũng có mơ màng vẽ vời này nọ xa thực tế một chút cho con cái. Nhưng những năm gần đây, nhìn chung quanh, thấy ai cũng được cái này mất cái nọ, càng ham hố, càng khổ đau. Trước những hoàn cảnh của nhiều người thật đáng buồn, nàng cảm thấy mình đã may mắn được Thượng Đế thương ban cách riêng và cầu xin chồng mình cứ chịu khó, tròn trách nhiệm gia đình và hai đứa con học hành ra trường, có công ăn việc làm tương đối đủ để có một đời sống riêng thoải mái là bằng lòng lắm rồị Với ước nguyện bình dị như thế, Thi hạnh phúc an phận, ngày ngày tám tiếng trong sở, cần cù làm việc cho xứng đáng với đồng lương được lãnh nhận dù có thể “bựa” như một số đồng nghiệp để thảnh thơi, đỡ mệt nhọc. Về nhà, ngoài chuyện bếp núc, nàng trồng hoa, chăm sóc cây cỏ và tham gia hoạt động thiện nguyện chút đỉnh. Nàng sẵn sàng và dễ dàng chấp nhận, dung hoà những bất đồng giữa mình và chồng con. Chẳng hạn Quyền tuần nào cũng phải mua số lô tô, không mua không chịu được, riết rồi như nghiện, như một thói quen. Thi ghét lắm, buồn lắm. Thấy chồng bỏ ra năm ba đồng hay vài chục mua số, cô không tiếc, coi đó như là cái “thú tiêu khiển của chàng”, vì Quyền đi cầy khó nhọc, thì anh phải có chút tiêu khiển nào đó, đem lại nguồn vui cho bản thân. Nhưng lắm lúc Thi không khỏi lẩm nhẩm tính toán:
- “Cứ thế một năm cộng lại mất khá tiền, giá Quyền gửi món tiền này cho cơ quan thiện nguyện để giúp những người bệnh tật không thuốc chữa hay nghèo đói thiếu cơm ăn áo mặc thì tốt biết mấy.”
Có lần Thi nói với chồng điều này, anh trả lời giọng gay gắt:
- Em muốn gửi cho ai thì cứ gửi, anh có bao giờ ngăn cản em đâụ Chuyện anh mua số, em không nên phản đối.
Biết tính anh đã thế, đọc đâu đây lời khuyên bảo “...đừng mong thay đổi người khác, mà phải thay đổi chính mình...”. Thi tập không thèm để ý đến chuyện mua số của Quyền nữa. Khi đã thực sự không thèm tiếc tiền rồi, Thi lại đâm lo, dù biết rằng “trúng làm sao được mà ham”. Nhưng lỡ trúng thì sao!? Qua báo chí và những lời đồn đãi chung quanh, Thi được biết những người trúng số hay bị hoạn nạn, hình như đó là một lời nguyền đối với những ai may mắn không tốn một giọt mồ hôi mà thành triệu phú bằng sự đóng góp của hằng triệu người. Vợ chồng ly tán, gia đình tan hoang, có khi còn bị chết chóc nữa. Mỗi lần nghĩ đến, Thi lặng người đi vì sợ hãị Có ai tin rằng, trên đời này có người lo sợ bị trúng số không. Nhiều khi ngắm Quyền chăm chú ngồi nhìn mảnh giấy dò đi dò lại những con số, Thi không thể không nói lên ý nghĩ của mình:
- Em chẳng mong anh trúng một tí tẹo nào cả.
Nàng cười như nói đùa nhưng đó chính là từ trong tâm can:
- Anh có biết mỗi lần thấy anh cầm tờ giấy số trong tay em lại âm thầm cầu xin Chúa cho anh đừng bao giờ trúng không?
Biết con người của vợ, Quyền tin Thi nói thật, nhưng Quyền cho rằng chưa trúng, chứ trúng rồi thấy tiền, Thi sẽ thay đổi thái độ liền thôị Anh nói cho vợ yên tâm:
- Anh đâu có dại mà hưởng hết, anh sẽ chọ.. sẽ chọ.. sẽ chọ..
Quyền kể ra một danh sách dài thật dài những người, những đoàn thể, cơ quan; làm như anh sắp thành triệu phú đến nơi và đã nghiên cứu sẵn kế hoạch để chi dụng sao cho khôn ngoan hợp lý nhất. Thi không tin tưởng một chút nào, xem ra chưa có ai thành triệu phú lại chịu khó cố gắng hoặc sáng suốt bình tâm thực hiện những dự định khi còn hàn vi, nhất là nhiều tiền nhiều bạc trong phút chốc vì đồng tiền thường làm lu mờ tất cả và chồng nàng không phải là Thánh, Thần hay Tiên, Phật gì. Thêm vào đó, với bao nhiêu người chung quanh bu lại cố vấn chỉ vẽ, đâu phải ai cũng tốt lành thành thật. Nhưng không muốn hai vợ chồng mất vui, nên Thi chẳng dám bàn cãi tiếp mà thở dài quay đi.
Tưởng biết an phận thì sẽ được một cuộc sống an bình. Điều mà Quyền bảo Thi là lo sợ viển vông đã đến, trưa hôm qua ở chỗ làm, nàng được văn phòng gọi lên báo tin Du, thằng con trai duy nhất, mà bây giờ Thi chỉ còn có nó như là một trụ cột bám vào để tinh thần khỏi trôi đi theo giòng nước cuốn, vừa bị tai nạn giao thông vì Quyền đang ở VN sau khi đã trúng số 25 triệu. Nàng nhớ lại nét mặt hả hê mừng rỡ của chồng lúc cầm tờ vé số trúng trong tay, nhớ giọng Quyền gọi nàng ơi ới:
- Thi ơi, Thi ơị.. Mau lên xuống đây !
Đang bận việc trên lầu, Thi đã nói vọng xuống:
- Đợi chút, cho em xong cái này đã.
- Cái gì thì cũng bỏ đị Trúng số rồi! Trúng số rồi!
Nhờ thường lo nghĩ về cảnh ngộ có thể xảy ra này, nên Thi đã không hốt hoảng. Lòng nàng hoang mang, không ra vui cũng chẳng hẳn buồn. Có tiền mà Quyền biết chia sẻ, biết cách tiêu dùng như anh nói thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng còn “lời nguyền” mà người ta thường hay nói đến ?! Thi cho tay lên ngực, đè giữ lấy con tim của mình, thong thả qua những bậc cầu thang trong khi Quyền lắc đầu hết sức ngạc nhiên trước thái độ của vợ:
- Lạ, anh chưa thấy ai lại điềm tĩnh bình thản như em khi biết mình trúng số.
Thi trả lời ngay:
- Tại em đâu có mong.
Đang vui, Quyền cũng phát cáu:
- Đến giờ này mà còn nói thế được.
Rồi sau những ngày nhờ luật sư, những bận rộn phiền toái ngoài sự tưởng tượng làm hai vợ chồng mệt nhoài và muốn điên luôn cái đầu. Trừ thuế má, chi phí linh tinh, cầm trong tay hơn 15 triệu, vợ chồng Quyền Thi bắt đầu lâm vào những trận cãi vã không phân thắng bại. Trước hết, hai bên gia đình, Quyền đã không chia đồng đều. Ba mẹ anh em Quyền tất cả đều ở bên này, ai cũng có một đời sống sung túc nếu không muốn nói là khá giả thì chàng cho bạc triệu, trong khi anh em cháu chắt của Thi hầu hết còn ở quê nhà thì Quyền rí ra có vài ngàn:
- Cháu em đông quá, mỗi đứa vài ngàn cũng tiêu tùng cả triệu của anh rồi.
Thi chán nản:
- Anh nói thì ngon ngọt lắm, anh bảo “nếu trúng số anh sẽ nâng cao đời sống hết đám cháu chắt của vợ anh lên”. Vài ngàn thì làm ăn gì được, thay đổi nâng cao làm sao được. Trong khi các em của anh, ai cũng tiền bạc ăn tiêu thả giàn anh cho hai, ba triệu. Chúng nhà cao cửa rộng rồi, để chúng tự trả hết nợ nhà, nợ xe của chúng chứ ! Chúng sẵn việc làm, sẵn cơ sở làm ăn, lương lậu chúng để làm gì. Chúng có thật sự cần tiền của anh không?
Tức quá, không kiềm chế nổi Thi mỉa mai:
- Mà nào có phải tiền của anh đâu, tiền của thiên hạ tứ xứ. Không lo bỏ vào nhà thờ, vào các cơ quan thiện nguyện mà chi tiêu phí phạm. Ai hưởng không biết, chỉ sợ có ngày vợ con anh đem mạng sống ra đền trả đó.
Quyền hậm hực mắng:
- Khôn không ra khôn, khùng không ra khùng!
Bản tính của Quyền chẳng đến nỗi tàn nhẫn hay ham mê bóng sắc nhưng liên tiếp mấy tuần lễ bị vợ dằn vặt, chàng nói năng lung tung. Ngoài những lúc đay nghiến vì cho rằng chàng mới có tiền đây mà đã lộ chân tướng coi thường vợ, coi gia đình vợ không ra gì, Thi còn giận hờn, giữ thái độ xa vắng, không chịu gần gũi làm chàng càng nôn nóng muốn hưởng thụ những gì đồng tiền đang có trong tay đem lại. Cả ngày Quyền vắng nhà, nói là đi lo công chuyện tiền bạc, lúc đầu còn rủ Thi đi theo, nhưng sau hai vợ chồng cứ bất đồng ý kiến hoài, Quyền đi một mình cho gọn. Về đến nhà, mệt phờ lăn ra ngủ, không buồn trả lời hết các câu hỏi của vợ, nói chi đến chuyện ân cần âu yếm. Nằm bên cạnh chồng không khác gì khúc gỗ, Thi chua xót tiếc nhớ những câu bông đùa của Quyền lúc trưóc, hai vợ chồng đá qua đá lại giỡn cười ha hả rồi sau đó là nựng nịu, là chia sẻ đủ thứ chuyện. Nàng thao thức, giọt ngắn giọt dài mà chồng chẳng hay chẳng biết; chung giường chung chiếu nhưng ơ hờ lạnh lẽo như cách xa cả ngàn vạn dặm; vừa tủi thân, vừa tự ái, Thi bèn ôm chăn gối sang phòng khác nằm co quắp thút thít một mình.
Hầu như ngày nào Thi cũng phải mòn mỏi chờ đợi chồng bên mâm cơm nguội ngắt. Mãi khuya khuắt Quyền mới về, hết nhẫn nại, Thi gặn hỏi lớn tiếng:
- Anh đi đâu mà đi hoài vậy. Đi là đi, không cho người ta biết, không gọi phôn về. Trúng số kiểu này chắc chết sướng hơn.
Quyền lạnh lùng:
- Đi lo công chuyện chứ đi đâu. Như người ta thì vợ giúp chồng một tay, còn cô sợ đủ thứ, ru rú ở nhà thì tôi phải đi lo một mình.
Thi ứa nước mắt:
- Tôi không muốn tới đâu thiên hạ cũng a lại chúc mừng, nịnh nọt. Tôi không trả lời được cả trăm câu nói tâng bốc đãi bôi của họ. Chắc hai đứa mình phải chia tay mỗi đứa có đời sống riêng, tính tình khác nhau một trời một vực thế này, tôi chịu hết nổi rồi.
Vì quá đau khổ, Thi nóng giận lỡ lời. Ai ngờ Quyền mừng rỡ như bắt được vàng, bước tới trước mặt nàng nói ngay không chần chừ do dự:
- Tôi cũng hết chịu nổi tình trạng này. Chắc phải mỗi đứa một nơi.
Rồi chàng dịu giọng thuyết phục:
- Mình chia tiền, em sẽ tha hồ giúp ai thì giúp. Các cháu của em, chúng nó gọi phôn nhà mà em không nhấc. Chúng phải gọi phôn tay cho anh. Chúng buồn em lắm đấy.
Thi tức tưởi:
- Đừng nói chuyện tiền bạc với tôi. Tôi chỉ cần hạnh phúc gia đình. Bây giờ theo triệu này triệu kia, tan nát cả rồi.
Quyền đã thật sự chỉ đợi chờ thực hiện ước mơ của mình:
- Nhưng hai đứa mình sống mà cứ cắng đắng nhau thế này thì... mỗi đứa một nơi cho
xong.
Thi nghẹn ngào trách móc:
- Điều tôi lo sợ có sai đâu. Anh thấy chưa, từ lúc có tiền tới giờ, anh thay lòng đổi dạ...
Tiền đã làm Quyền đổi thay tâm tính, anh không còn nao núng khi nhìn vào đôi mắt to tròn đỏ hoe đẫm lệ của vợ nữa:
- Chỉ có cô thay đổi chứ tôi lúc nào cũng thế. Người đâu lập dị không giống ai. Dù cô chê tiền nhưng tôi vẫn bỏ vào trương mục ngân hàng cho cô 3 triệu. Cô hoàn toàn sử dụng, cho bà con anh em hay cho ai thì cho, tôi hứa sẽ không đụng tới số tiền đó.
Chia chác cho vợ xong, Quyền rảnh rang lo chuyện về Việt Nam theo lời bàn của bạn bè quen biết để làm ăn. Tiền có trong tay mà không kiếm cách sinh lợi thì uổng lắm. Ở xứ người, chục triệu có là mấy, đầu tư không khéo sẽ bay hết trong tích tắc. Hơn nữa bao năm tháng chân chỉ hạt bột, chỉ biết vợ biết con. Làm tròn bổn phận người chồng gương mẫu tù túng quá rồị Bây giờ có cả bộn tiền trong tay, của Trời cho không, phải tung hoành, phải xả hơi hưởng đời cho bõ.
Hồi đầu, Thi tưởng chồng không nỡ đành đoạn bỏ mình, vì nàng vẫn ỷ y được chồng yêu, chồng nể, vì nàng luôn luôn tôn trọng giá trị tinh thần, không ham hào nhoáng vỏ bọc bề ngoài. Và bao năm qua dành trọn trái tim mình cho chồng cho con, chẳng một chút nghĩ tới bản thân, chỉ lo đi làm dành dụm, không xa hoa son phấn, không ăn mặc sắm sửa. Nhưng khi thấy Quyền xách va ly đi thật, nàng tưởng có thể uống cả trăm viên Tylenol mà chết đi cho rảnh nợ. Sau nghĩ vậy hèn yếu dại dột quá, còn 2 đứa con ngoan, còn công việc làm tốt, còn có cả mấy triệu trong ngân hàng, sao không sống và dùng tiền đó giúp đỡ những ai nghèo khổ bệnh tật mà bao lâu nay, công tác làm việc thiện nguyện, nàng vẫn phải kêu gọi sự đóng góp của mọi người.
Thi trở lại làm việc như thường trước sự ngạc nhiên của đồng nghiệp. Nhưng sau đó mọi người hiểu hoàn cảnh của nàng rồi, họ không còn thắc mắc nữa. Thi yên tâm khi số tiền 3 triệu trúng số, nàng đã phân phối cho đi hết. Đời sống bình dị như cũ, có khác là bây giờ, lẻ loi một mình một bóng. Nàng cũng không buồn nghe ai nói về tin tức của Quyền, coi như chưa bao giờ có chàng trong cuộc đời mình.
Thôi thế cũng đành, Thi tự an ủi là còn có con, nguồn sức mạnh vô biên giúp nàng cầm cự sống. Nhưng tai nạn xảy ra kinh khủng thế này, nước mắt Thi lại tuôn trào đau đớn, không thấy bệ xi măng nhô lên trước lối đi, nàng vấp phải té quị. Người đàn ông đang dìu vợ gần đó có vẻ muốn chạy lại đỡ Thi lên nhưng sợ bà vợ yếu đau đi không vững nên hai vợ chồng đành đứng nhìn với con mắt hết sức ái ngại.
Cuối cùng rồi cũng tìm thấy chiếc xe cũ kỹ bao thân thương nằm khiêm nhượng giữa 2 chiếc xe mới toanh mà vì nước mắt cứ nhoè nhoẹt tới tấp, đi qua đi lại nhiều lần không nhận ra. Ngồi lên mở khóa, lúng túng mãi Thi mới lái khỏi khuôn viên bệnh viện để ra ngoài đường lớn. Giòng xe cộ xuôi ngược muốn chóng cả mặt, nhất là sau một đêm không ngủ với trăm đắng ngàn cay, đầu óc Thi choáng váng xây xẩm. Hình ảnh thằng con trai nằm thiêm thiếp trong phòng hồi sinh cộng thêm sự bơ vơ lạc lõng giữa phố phường rộng lớn, mắt nàng mờ mịt vì những giọt lệ tủi thân, lả chả lau không kịp.
Một chiếc xe chở hàng khổng lồ trờ tới, Thi kinh hoàng hét lên:
- Á... á... á...
Tiếng Quyền ngay bên tai:
- Ú ớ gì vậy? Sao mồ hôi mồ kê đầm đìa thế nàỷ Mơ vật lộn với ai hả?
Quyền bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng trêu vợ được. Thi mở mắt nhìn chung quanh, kìa mấy khung cửa sổ, bàn phấn, hình vợ chồng chụp với 2 đứa con năm ngoái và Quyền đích thực còn nằm đây, nàng hoàn hồn nhủ thầm:
- “Cám ơn Chúa, chỉ là giấc mơ”.
Quyền vẫn nguyên cái tật ấm ớ:
- Dãy quá, ngủ đi chứ hay muốn gì nữa, anh xin sẵn sàng?
Nâng cánh tay đang vòng qua người mình, Thi hôn liền mấy cái vào lòng bàn tay đầy đặn ấm áp của chồng, rồi áp bàn tay đó lên má mình âu yếm:
- Bậy nào, chỉ ham. Em mơ sợ quá anh Quyền ơi. Muốn nghe em kể không?
Quyền không thích dài dòng giữa đêm khuya, giả vờ ngái ngủ, bất đắc dĩ:
- Thì kể đi.
Biết ý, Thi trả lời:
- Thôi không kể đâu, để anh ngủ... nhưng từ nay đừng mua số nữa nha.
Quyền ậm ừ trong miệng. Thi nghịch ngợm kéo tai chồng:
- Em nói thật đấy, em không thích anh mua số đâu. Em không nhịn anh cho xong nữa. Chuyện khác em nhường nhưng chuyện mua số em nhất định không chịu nhường anh.
Đoán được điều gì quan trọng của vợ, Quyền hết giả vờ, nói với giọng tỉnh táo:
- Lại tiếc tiền hả, có đáng gì đâu mà tiếc không biết.
Thi tha thiết:
- Anh ơi, em không tiếc tiền một tí nào cả.
Mặc dù không muốn, nàng cũng phải kể cho Quyền nghe hết giấc mơ khủng khiếp vừa rồi. Yêu chồng, tin tưởng vào chàng tuyệt đối và chuyện ấy có thể không bao giờ xảy ra nhưng Thi cố thuyết phục, mong chàng tội nghiệp cho nàng cứ bị mãi trong đầu nỗi ám ảnh không nguôi đó. Thi thủ thỉ:
- Mình được Chúa cho thế này, còn mong muốn gì hơn mà phải trúng số hở anh.
- Thì giúp các cháu em, giúp bà con anh; chú Phu, chú Hà, bà con anh ở Việt Nam miền Bắc còn nhiều người nghèo lắm. Rồi cho em tha hồ làm chuyện thiện nguyện nữa.
- Anh ơi, nói đến giúp, thì giúp sao cho xuể, mình giúp theo khả năng của mình. Em cảm tạ anh, cảm tạ con cho em niềm vui hạnh phúc gia đình. Mình cảm tạ Chúa cho mình không giầu có gì nhưng đủ cơm ăn áo mặc, vợ chồng yêu thương nhau, nâng đỡ nhau tròn trách nhiệm... Mình nghèo giúp họ đôi ba trăm còn giá trị hơn là triệu phú bỏ ra cả trăm ngàn để giúp. Bà con chú bác kẹt bên VN thì mình gửi tiền những khi ma chay cưới hỏi hay quà cáp tết nhất thôi chứ họ “tay làm hàm nhai”, mình đâu có nuôi họ được. Cũng như các cháu của em, nuôi chúng nó chơi không chỉ làm chúng lười biếng hư hỏng. Mà rồi trúng số nhiều chuyện phiền phức rắc rối. Em sợ lắm, sợ vô cùng...
Quyền xuôi xị:
- Anh nào có biết em bị ám ảnh lo lắng đến như vậy đâu. Thôi, cưng yên tâm, anh sẽ không bao giờ mua số nữa.
Nắm chặt bàn tay Quyền không cho lộn xộn, Thi dúi đầu vào nách chồng, hít hít mùi thơm đặc biệt quen thuộc, vui mừng hớn hở cuống quít cám ơn:
- Cám ơn, cám ơn ông xã... xệ!
Quyền ghì chặt tay ôm:
- Bỏ chữ “xệ” đi có được không?
Thi nũng nịu:
- Hông.
Rồi bỗng nàng co dúm người, đẩy chồng ra, cười như nắc nẻ:
- Bỏ... bỏ... Em bỏ...
Sáng hôm sau, một buổi sáng cuối tuần - đầu mùa thu, hai vợ chồng ngồi với nhau nhâm nhi tách trà nóng. Bầu trời bên ngoài, qua khung cửa sổ thật cao, trong vắt không một gợn mây. Gió hiu hiu thổi lay nhẹ cánh lá. Rải rác nhiều trái cam chín mọng không kịp hái, rơi rụng nằm nổi bật trên nền cỏ vẫn còn xanh mướt. Những đóa hồng nhung cạnh bờ rào đỏ thắm tươi cười dưới mầu nắng vàng hanh óng ả. Hơi lành lạnh, Thi nhích ghế của mình cho sát với ghế của Quyền để có thể gần nhau hơn nữa, vai chạm vai mới chịu thôi. Bỗng dưng, thi tứ dạt dào, nàng không thể không với lấy cây bút, viết vội trên mảnh khăn giấy lau tay mấy câu thơ thẩn, ngỏn ngoẻn đưa cho chồng:
Xiết chặt vòng tay ôm
Hai tâm hồn hòa nhập
Tình Yêu ngập đôi tim
Ước mơ tìm đã thấỵ..
Ý nghĩa đời là đây
An vui trọn từng ngày
Hạnh Phúc ngay tầm với
Mình trúng số rồị..
Phải hôn anh ơi!
Đọc câu cuối, thấy “hôn”, biết vợ chơi chữ; như cá gặp nước, Quyền lập tức quay sang sung sướng đổ thừa:
- Quá sức dấm dớ..........!!? Bằng lòng chưa?
antrinh
Trúng số
Vừa tới một khoảng trống của bãi đậu xe tương đối vắng xe, Thi oà lên nức nở. Nàng muốn gào khóc thật to, rõ to cho vơi nỗi niềm đau khổ. Nàng muốn biến hẳn thành một con mụ điên dại càng tốt, để không còn biết ngại những đôi mắt mở lớn nhìn mình ngạc nhiên rồi tế nhị quay đi của những người qua lại.
Thi dấu mặt trong đôi bàn tay run run gầy guộc, ngồi thụp giữa hai xe đậu song song cho kín đáo một chút, rồi để mặc giòng lệ sầu tủi tuôn tràọ Mà nước mắt ở đâu sao nhiều quá, cứ chảy hoài chảy mãi không cầm được, cho đến khi chiếc xe bên trái được chủ nó mở khoá, vào ngồi, nổ máy và lái đi mất tự bao giờ, để lại khoảng trống gió tạt lạnh buốt. Nàng mệt mỏi giơ tay áo thấm một lần nữa đôi mắt nhức nhối cộm đau như có cát vãi đầy trong đó, đứng lên tiếp tục đi tìm chiếc xe cũ kỹ mà hơn mười năm nay nàng vẫn ngày ngày dùng làm phương tiện đến sở làm. Chiều hôm qua, nghe tin con bị tai nạn, nàng vội vàng hớt hải đậu chỗ nào, giờ đã quên mất!
Bệnh viện gồm mười mấy tòa nhà cao hơn chục tầng với bao nhiêu là sân đậu xe chung quanh làm Thi thêm sợ hãị Lầm lũi khắp mọi ngả, vòng từ khu này sang khu nọ mà chẳng thấy xe đâụ Trái tim nàng tan nát, chưa bao giờ cô đơn rời rã như bây giờ. Ruột gan quặn thắt, cổ họng khô đắng!
Trời đang sáng dần, xe cộ nối đuôi nhau, hình như tất cả những khu đậu xe không còn một chỗ trống. Người ta đến thăm thân nhân và cả y tá bác sĩ cũng như nhân viên đến làm việc. Khung cảnh tấp nập khiến Thi vô cùng lúng túng, bơ vơ; mắt nhòa lệ, bước thấp bước cao. Suốt đêm qua, nàng cứ đứng nhìn con qua khung cửa kính phòng cấp cứu, thằng con trai yêu quí độc nhất nằm thiêm thiếp, băng bó cùng người, mặt chỉ chừa ra hai lỗ mũi để thở, Thi tưởng mình có thể chết đi được.
Nghĩ tới chồng – Ôi chaọ. làm sao tả hết nỗi lòng chua chát! Hơn ba mươi năm êm đềm hạnh phúc như đã ở trong một kiếp nào chứ không phải kiếp này. Dĩ nhiên cũng có rất nhiều thử thách nhưng vợ chồng nâng đỡ nhau, vượt qua dễ dàng để tới một cuộc sống đầy đủ với hai đứa con tuổi trưởng thành, không cần phải mơ ước gì thêm. Hình ảnh ấm cúng của mái gia đình tương đối được Trời thương như một cuốn phim, chiếu đi chiếu lại trong tâm tưởng nàng không ngơi không ngớt.
Du, con trai đầu lòng, học hành thông minh, nhanh nhẹn. Bố kèm toán, mẹ nhắc nhở bài vở. Suốt từ lớp 1 đến lớp 12, Phiếu Điểm đem về chỉ toàn điểm A . Bố mẹ yên chí cậu sẽ phải tốt nghiệp trung học Valedictorian, nhưng cuối năm lớp 11, cậu cả lái chiếc xe mới tinh của mẹ, tông vào xe người ta, bị móp hẳn một bên. Thi dạo ấy thiếu khôn ngoan điềm đạm đã la mắng con, xúi chồng không cho con mượn xe lái đi học nữa, làm Du nghĩ rằng mẹ yêu xe hơn yêu mình nên tức tối phá bĩnh. Du liền kết bạn với mấy cậu học sinh có tiếng con nhà giầu ham chơi, để có xe hơi đưa rước, chứ không chịu đi xe bus nhà trường. Thế là coi như cả năm sau đó, Du học hành sa sút, dù rằng vẫn có điểm khá nhưng không đứng vững nơi thứ bậc cao nhất nữa mà tụt xuống hạng năm. Mấy chứng chỉ nhà trường gửi lên đại học để lấy – vì đã chu toàn sớm chương trình trung học - chắc Du cũng chẳng học hành cho ra hồn. Vợ chồng Thi biết vậy nhưng đành làm ngơ vì khó có thể theo dõi kìm kẹp được tuổi trẻ nông nổi bên xứ này, nhất là nàng biết lỗi mình không khôn khéo trong cách cư xử dạy dỗ con.
Cuối năm ấy Thi đã phải khóc thầm khi biết con cương quyết chọn một trường quân đội xa lắc xa lơ chứ không chịu học ở trường đại học tư nổi tiếng ngay trong thành phố, dù Du được trường này thâu nhận và bố mẹ có đủ khả năng tài chánh để trả học phí cho cậụ Niềm hy vọng thằng con thông minh sẽ thành bác sĩ tan tành theo mây khói và Thi mất đi cơ hội có đứa con nhiệt tâm phục vụ nhân quần xã hội với tất cả tấm lòng, như Du thỉnh thoảng vẫn tâm tình với mẹ:
- Con mà làm bác sĩ, con sẽ sang Phi Châu chữa bệnh cho mấy đứa trẻ mẹ nói cái đầu trọc lóc bị ruồi muỗi bu đầy kêu vo ve, gầy gò thiếu ăn.
Thế rồi, trong bốn năm đầu xa con, bao đêm Thi đã trằn trọc không ngủ vì nhớ, vì thương Lắm lúc làm tiếng thở đều đều của Quyền, chồng nàng bị khựng lại rồi im bặt nghe ngóng:
- Lại nhớ nó hả?
- ...............!!!
- Cho nó chịu khổ để còn biết thân. Ai bảo thích đâm đầu đi lính!
Thi sũng nước mắt:
- Nó đi lính là tại em anh Quyền ơi. Em đã ngu muội khiến nó tưởng em thương cái xe hơn thương nó. Đáng lẽ hôm ấy em phải ôm lấy nó mà bảo “Mẹ mừng là con an toàn không bị xây xướt gì, còn cái xe hư thì sửa, không sao cả. Đừng lo!”. Nó giận đi lính để mình khỏi phải trả tiền học cho nó. Nó còn nói nó sẽ trả em gấp mười lần tiền sửa xe.
Nói đến đây, Thi hu hu:
- Em ân hận quá. Em làm con khổ. Em phá tương lai của con.
Quyền vỗ về:
- Đi lính cũng tốt mà, tập tành huấn luyện cho nó nhiều thứ mà người thanh niên cần phải biết, phải chịu đựng. Chẳng có gì đến nỗi bi lụy xót xa như vậy.
Giờ đây, Du sau khi ra trường và phục vụ đủ ngày đủ tháng, vì tội nghiệp mẹ lo lắng nhiều khi thái quá cho mạng sống của mình, cậu đành xuất ngũ, kiếm việc làm cùng thành phố và đợi có một mái ấm gia đình như lòng mẹ hằng mong mỏi cho mình.
Chuyện thằng con trai đã tạm yên. Còn con gái thì Dung ngoan ngoãn từ hồi nào tới giờ, không đua đòi bạn bè, cô đang học y khoa và có ước vọng về Việt Nam hay qua các xứ nghèo hành nghề khi ra trường. Mỗi lần phôn thăm hỏi con, thấy con biết thương những người già cả ốm đau, không sợ mùi bệnh viện, không sợ máu chảy, Thi vừa thương vừa phục con vì tự biết chính mình nhát nhúa sợ sệt đủ thứ không đời nào có thể làm được như thế. Họ hàng gần xa cũng như anh chị em trong gia đình vẫn hay chia sẻ với Thi những lời lẽ như:
- Sao ở đây mà Dung nó nết na như ở Việt Nam ngày xưa vậy chị, nói năng từ tốn lễ phép, ăn mặc kín đáo, đi đứng dịu dàng.
Vì vậy, lời cầu kinh hằng ngày của Thi vẫn là
- “Xin Chúa cho con sống xứng đáng với những gì Chúa đã ban cho con”
Nàng không mong giầu có, giầu có làm gì để phải chạy theo đồng tiền, mệt hơi tốn sức. Hồi còn trẻ, nàng cũng có mơ màng vẽ vời này nọ xa thực tế một chút cho con cái. Nhưng những năm gần đây, nhìn chung quanh, thấy ai cũng được cái này mất cái nọ, càng ham hố, càng khổ đau. Trước những hoàn cảnh của nhiều người thật đáng buồn, nàng cảm thấy mình đã may mắn được Thượng Đế thương ban cách riêng và cầu xin chồng mình cứ chịu khó, tròn trách nhiệm gia đình và hai đứa con học hành ra trường, có công ăn việc làm tương đối đủ để có một đời sống riêng thoải mái là bằng lòng lắm rồị Với ước nguyện bình dị như thế, Thi hạnh phúc an phận, ngày ngày tám tiếng trong sở, cần cù làm việc cho xứng đáng với đồng lương được lãnh nhận dù có thể “bựa” như một số đồng nghiệp để thảnh thơi, đỡ mệt nhọc. Về nhà, ngoài chuyện bếp núc, nàng trồng hoa, chăm sóc cây cỏ và tham gia hoạt động thiện nguyện chút đỉnh. Nàng sẵn sàng và dễ dàng chấp nhận, dung hoà những bất đồng giữa mình và chồng con. Chẳng hạn Quyền tuần nào cũng phải mua số lô tô, không mua không chịu được, riết rồi như nghiện, như một thói quen. Thi ghét lắm, buồn lắm. Thấy chồng bỏ ra năm ba đồng hay vài chục mua số, cô không tiếc, coi đó như là cái “thú tiêu khiển của chàng”, vì Quyền đi cầy khó nhọc, thì anh phải có chút tiêu khiển nào đó, đem lại nguồn vui cho bản thân. Nhưng lắm lúc Thi không khỏi lẩm nhẩm tính toán:
- “Cứ thế một năm cộng lại mất khá tiền, giá Quyền gửi món tiền này cho cơ quan thiện nguyện để giúp những người bệnh tật không thuốc chữa hay nghèo đói thiếu cơm ăn áo mặc thì tốt biết mấy.”
Có lần Thi nói với chồng điều này, anh trả lời giọng gay gắt:
- Em muốn gửi cho ai thì cứ gửi, anh có bao giờ ngăn cản em đâụ Chuyện anh mua số, em không nên phản đối.
Biết tính anh đã thế, đọc đâu đây lời khuyên bảo “...đừng mong thay đổi người khác, mà phải thay đổi chính mình...”. Thi tập không thèm để ý đến chuyện mua số của Quyền nữa. Khi đã thực sự không thèm tiếc tiền rồi, Thi lại đâm lo, dù biết rằng “trúng làm sao được mà ham”. Nhưng lỡ trúng thì sao!? Qua báo chí và những lời đồn đãi chung quanh, Thi được biết những người trúng số hay bị hoạn nạn, hình như đó là một lời nguyền đối với những ai may mắn không tốn một giọt mồ hôi mà thành triệu phú bằng sự đóng góp của hằng triệu người. Vợ chồng ly tán, gia đình tan hoang, có khi còn bị chết chóc nữa. Mỗi lần nghĩ đến, Thi lặng người đi vì sợ hãị Có ai tin rằng, trên đời này có người lo sợ bị trúng số không. Nhiều khi ngắm Quyền chăm chú ngồi nhìn mảnh giấy dò đi dò lại những con số, Thi không thể không nói lên ý nghĩ của mình:
- Em chẳng mong anh trúng một tí tẹo nào cả.
Nàng cười như nói đùa nhưng đó chính là từ trong tâm can:
- Anh có biết mỗi lần thấy anh cầm tờ giấy số trong tay em lại âm thầm cầu xin Chúa cho anh đừng bao giờ trúng không?
Biết con người của vợ, Quyền tin Thi nói thật, nhưng Quyền cho rằng chưa trúng, chứ trúng rồi thấy tiền, Thi sẽ thay đổi thái độ liền thôị Anh nói cho vợ yên tâm:
- Anh đâu có dại mà hưởng hết, anh sẽ chọ.. sẽ chọ.. sẽ chọ..
Quyền kể ra một danh sách dài thật dài những người, những đoàn thể, cơ quan; làm như anh sắp thành triệu phú đến nơi và đã nghiên cứu sẵn kế hoạch để chi dụng sao cho khôn ngoan hợp lý nhất. Thi không tin tưởng một chút nào, xem ra chưa có ai thành triệu phú lại chịu khó cố gắng hoặc sáng suốt bình tâm thực hiện những dự định khi còn hàn vi, nhất là nhiều tiền nhiều bạc trong phút chốc vì đồng tiền thường làm lu mờ tất cả và chồng nàng không phải là Thánh, Thần hay Tiên, Phật gì. Thêm vào đó, với bao nhiêu người chung quanh bu lại cố vấn chỉ vẽ, đâu phải ai cũng tốt lành thành thật. Nhưng không muốn hai vợ chồng mất vui, nên Thi chẳng dám bàn cãi tiếp mà thở dài quay đi.
Tưởng biết an phận thì sẽ được một cuộc sống an bình. Điều mà Quyền bảo Thi là lo sợ viển vông đã đến, trưa hôm qua ở chỗ làm, nàng được văn phòng gọi lên báo tin Du, thằng con trai duy nhất, mà bây giờ Thi chỉ còn có nó như là một trụ cột bám vào để tinh thần khỏi trôi đi theo giòng nước cuốn, vừa bị tai nạn giao thông vì Quyền đang ở VN sau khi đã trúng số 25 triệu. Nàng nhớ lại nét mặt hả hê mừng rỡ của chồng lúc cầm tờ vé số trúng trong tay, nhớ giọng Quyền gọi nàng ơi ới:
- Thi ơi, Thi ơị.. Mau lên xuống đây !
Đang bận việc trên lầu, Thi đã nói vọng xuống:
- Đợi chút, cho em xong cái này đã.
- Cái gì thì cũng bỏ đị Trúng số rồi! Trúng số rồi!
Nhờ thường lo nghĩ về cảnh ngộ có thể xảy ra này, nên Thi đã không hốt hoảng. Lòng nàng hoang mang, không ra vui cũng chẳng hẳn buồn. Có tiền mà Quyền biết chia sẻ, biết cách tiêu dùng như anh nói thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng còn “lời nguyền” mà người ta thường hay nói đến ?! Thi cho tay lên ngực, đè giữ lấy con tim của mình, thong thả qua những bậc cầu thang trong khi Quyền lắc đầu hết sức ngạc nhiên trước thái độ của vợ:
- Lạ, anh chưa thấy ai lại điềm tĩnh bình thản như em khi biết mình trúng số.
Thi trả lời ngay:
- Tại em đâu có mong.
Đang vui, Quyền cũng phát cáu:
- Đến giờ này mà còn nói thế được.
Rồi sau những ngày nhờ luật sư, những bận rộn phiền toái ngoài sự tưởng tượng làm hai vợ chồng mệt nhoài và muốn điên luôn cái đầu. Trừ thuế má, chi phí linh tinh, cầm trong tay hơn 15 triệu, vợ chồng Quyền Thi bắt đầu lâm vào những trận cãi vã không phân thắng bại. Trước hết, hai bên gia đình, Quyền đã không chia đồng đều. Ba mẹ anh em Quyền tất cả đều ở bên này, ai cũng có một đời sống sung túc nếu không muốn nói là khá giả thì chàng cho bạc triệu, trong khi anh em cháu chắt của Thi hầu hết còn ở quê nhà thì Quyền rí ra có vài ngàn:
- Cháu em đông quá, mỗi đứa vài ngàn cũng tiêu tùng cả triệu của anh rồi.
Thi chán nản:
- Anh nói thì ngon ngọt lắm, anh bảo “nếu trúng số anh sẽ nâng cao đời sống hết đám cháu chắt của vợ anh lên”. Vài ngàn thì làm ăn gì được, thay đổi nâng cao làm sao được. Trong khi các em của anh, ai cũng tiền bạc ăn tiêu thả giàn anh cho hai, ba triệu. Chúng nhà cao cửa rộng rồi, để chúng tự trả hết nợ nhà, nợ xe của chúng chứ ! Chúng sẵn việc làm, sẵn cơ sở làm ăn, lương lậu chúng để làm gì. Chúng có thật sự cần tiền của anh không?
Tức quá, không kiềm chế nổi Thi mỉa mai:
- Mà nào có phải tiền của anh đâu, tiền của thiên hạ tứ xứ. Không lo bỏ vào nhà thờ, vào các cơ quan thiện nguyện mà chi tiêu phí phạm. Ai hưởng không biết, chỉ sợ có ngày vợ con anh đem mạng sống ra đền trả đó.
Quyền hậm hực mắng:
- Khôn không ra khôn, khùng không ra khùng!
Bản tính của Quyền chẳng đến nỗi tàn nhẫn hay ham mê bóng sắc nhưng liên tiếp mấy tuần lễ bị vợ dằn vặt, chàng nói năng lung tung. Ngoài những lúc đay nghiến vì cho rằng chàng mới có tiền đây mà đã lộ chân tướng coi thường vợ, coi gia đình vợ không ra gì, Thi còn giận hờn, giữ thái độ xa vắng, không chịu gần gũi làm chàng càng nôn nóng muốn hưởng thụ những gì đồng tiền đang có trong tay đem lại. Cả ngày Quyền vắng nhà, nói là đi lo công chuyện tiền bạc, lúc đầu còn rủ Thi đi theo, nhưng sau hai vợ chồng cứ bất đồng ý kiến hoài, Quyền đi một mình cho gọn. Về đến nhà, mệt phờ lăn ra ngủ, không buồn trả lời hết các câu hỏi của vợ, nói chi đến chuyện ân cần âu yếm. Nằm bên cạnh chồng không khác gì khúc gỗ, Thi chua xót tiếc nhớ những câu bông đùa của Quyền lúc trưóc, hai vợ chồng đá qua đá lại giỡn cười ha hả rồi sau đó là nựng nịu, là chia sẻ đủ thứ chuyện. Nàng thao thức, giọt ngắn giọt dài mà chồng chẳng hay chẳng biết; chung giường chung chiếu nhưng ơ hờ lạnh lẽo như cách xa cả ngàn vạn dặm; vừa tủi thân, vừa tự ái, Thi bèn ôm chăn gối sang phòng khác nằm co quắp thút thít một mình.
Hầu như ngày nào Thi cũng phải mòn mỏi chờ đợi chồng bên mâm cơm nguội ngắt. Mãi khuya khuắt Quyền mới về, hết nhẫn nại, Thi gặn hỏi lớn tiếng:
- Anh đi đâu mà đi hoài vậy. Đi là đi, không cho người ta biết, không gọi phôn về. Trúng số kiểu này chắc chết sướng hơn.
Quyền lạnh lùng:
- Đi lo công chuyện chứ đi đâu. Như người ta thì vợ giúp chồng một tay, còn cô sợ đủ thứ, ru rú ở nhà thì tôi phải đi lo một mình.
Thi ứa nước mắt:
- Tôi không muốn tới đâu thiên hạ cũng a lại chúc mừng, nịnh nọt. Tôi không trả lời được cả trăm câu nói tâng bốc đãi bôi của họ. Chắc hai đứa mình phải chia tay mỗi đứa có đời sống riêng, tính tình khác nhau một trời một vực thế này, tôi chịu hết nổi rồi.
Vì quá đau khổ, Thi nóng giận lỡ lời. Ai ngờ Quyền mừng rỡ như bắt được vàng, bước tới trước mặt nàng nói ngay không chần chừ do dự:
- Tôi cũng hết chịu nổi tình trạng này. Chắc phải mỗi đứa một nơi.
Rồi chàng dịu giọng thuyết phục:
- Mình chia tiền, em sẽ tha hồ giúp ai thì giúp. Các cháu của em, chúng nó gọi phôn nhà mà em không nhấc. Chúng phải gọi phôn tay cho anh. Chúng buồn em lắm đấy.
Thi tức tưởi:
- Đừng nói chuyện tiền bạc với tôi. Tôi chỉ cần hạnh phúc gia đình. Bây giờ theo triệu này triệu kia, tan nát cả rồi.
Quyền đã thật sự chỉ đợi chờ thực hiện ước mơ của mình:
- Nhưng hai đứa mình sống mà cứ cắng đắng nhau thế này thì... mỗi đứa một nơi cho
xong.
Thi nghẹn ngào trách móc:
- Điều tôi lo sợ có sai đâu. Anh thấy chưa, từ lúc có tiền tới giờ, anh thay lòng đổi dạ...
Tiền đã làm Quyền đổi thay tâm tính, anh không còn nao núng khi nhìn vào đôi mắt to tròn đỏ hoe đẫm lệ của vợ nữa:
- Chỉ có cô thay đổi chứ tôi lúc nào cũng thế. Người đâu lập dị không giống ai. Dù cô chê tiền nhưng tôi vẫn bỏ vào trương mục ngân hàng cho cô 3 triệu. Cô hoàn toàn sử dụng, cho bà con anh em hay cho ai thì cho, tôi hứa sẽ không đụng tới số tiền đó.
Chia chác cho vợ xong, Quyền rảnh rang lo chuyện về Việt Nam theo lời bàn của bạn bè quen biết để làm ăn. Tiền có trong tay mà không kiếm cách sinh lợi thì uổng lắm. Ở xứ người, chục triệu có là mấy, đầu tư không khéo sẽ bay hết trong tích tắc. Hơn nữa bao năm tháng chân chỉ hạt bột, chỉ biết vợ biết con. Làm tròn bổn phận người chồng gương mẫu tù túng quá rồị Bây giờ có cả bộn tiền trong tay, của Trời cho không, phải tung hoành, phải xả hơi hưởng đời cho bõ.
Hồi đầu, Thi tưởng chồng không nỡ đành đoạn bỏ mình, vì nàng vẫn ỷ y được chồng yêu, chồng nể, vì nàng luôn luôn tôn trọng giá trị tinh thần, không ham hào nhoáng vỏ bọc bề ngoài. Và bao năm qua dành trọn trái tim mình cho chồng cho con, chẳng một chút nghĩ tới bản thân, chỉ lo đi làm dành dụm, không xa hoa son phấn, không ăn mặc sắm sửa. Nhưng khi thấy Quyền xách va ly đi thật, nàng tưởng có thể uống cả trăm viên Tylenol mà chết đi cho rảnh nợ. Sau nghĩ vậy hèn yếu dại dột quá, còn 2 đứa con ngoan, còn công việc làm tốt, còn có cả mấy triệu trong ngân hàng, sao không sống và dùng tiền đó giúp đỡ những ai nghèo khổ bệnh tật mà bao lâu nay, công tác làm việc thiện nguyện, nàng vẫn phải kêu gọi sự đóng góp của mọi người.
Thi trở lại làm việc như thường trước sự ngạc nhiên của đồng nghiệp. Nhưng sau đó mọi người hiểu hoàn cảnh của nàng rồi, họ không còn thắc mắc nữa. Thi yên tâm khi số tiền 3 triệu trúng số, nàng đã phân phối cho đi hết. Đời sống bình dị như cũ, có khác là bây giờ, lẻ loi một mình một bóng. Nàng cũng không buồn nghe ai nói về tin tức của Quyền, coi như chưa bao giờ có chàng trong cuộc đời mình.
Thôi thế cũng đành, Thi tự an ủi là còn có con, nguồn sức mạnh vô biên giúp nàng cầm cự sống. Nhưng tai nạn xảy ra kinh khủng thế này, nước mắt Thi lại tuôn trào đau đớn, không thấy bệ xi măng nhô lên trước lối đi, nàng vấp phải té quị. Người đàn ông đang dìu vợ gần đó có vẻ muốn chạy lại đỡ Thi lên nhưng sợ bà vợ yếu đau đi không vững nên hai vợ chồng đành đứng nhìn với con mắt hết sức ái ngại.
Cuối cùng rồi cũng tìm thấy chiếc xe cũ kỹ bao thân thương nằm khiêm nhượng giữa 2 chiếc xe mới toanh mà vì nước mắt cứ nhoè nhoẹt tới tấp, đi qua đi lại nhiều lần không nhận ra. Ngồi lên mở khóa, lúng túng mãi Thi mới lái khỏi khuôn viên bệnh viện để ra ngoài đường lớn. Giòng xe cộ xuôi ngược muốn chóng cả mặt, nhất là sau một đêm không ngủ với trăm đắng ngàn cay, đầu óc Thi choáng váng xây xẩm. Hình ảnh thằng con trai nằm thiêm thiếp trong phòng hồi sinh cộng thêm sự bơ vơ lạc lõng giữa phố phường rộng lớn, mắt nàng mờ mịt vì những giọt lệ tủi thân, lả chả lau không kịp.
Một chiếc xe chở hàng khổng lồ trờ tới, Thi kinh hoàng hét lên:
- Á... á... á...
Tiếng Quyền ngay bên tai:
- Ú ớ gì vậy? Sao mồ hôi mồ kê đầm đìa thế nàỷ Mơ vật lộn với ai hả?
Quyền bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng trêu vợ được. Thi mở mắt nhìn chung quanh, kìa mấy khung cửa sổ, bàn phấn, hình vợ chồng chụp với 2 đứa con năm ngoái và Quyền đích thực còn nằm đây, nàng hoàn hồn nhủ thầm:
- “Cám ơn Chúa, chỉ là giấc mơ”.
Quyền vẫn nguyên cái tật ấm ớ:
- Dãy quá, ngủ đi chứ hay muốn gì nữa, anh xin sẵn sàng?
Nâng cánh tay đang vòng qua người mình, Thi hôn liền mấy cái vào lòng bàn tay đầy đặn ấm áp của chồng, rồi áp bàn tay đó lên má mình âu yếm:
- Bậy nào, chỉ ham. Em mơ sợ quá anh Quyền ơi. Muốn nghe em kể không?
Quyền không thích dài dòng giữa đêm khuya, giả vờ ngái ngủ, bất đắc dĩ:
- Thì kể đi.
Biết ý, Thi trả lời:
- Thôi không kể đâu, để anh ngủ... nhưng từ nay đừng mua số nữa nha.
Quyền ậm ừ trong miệng. Thi nghịch ngợm kéo tai chồng:
- Em nói thật đấy, em không thích anh mua số đâu. Em không nhịn anh cho xong nữa. Chuyện khác em nhường nhưng chuyện mua số em nhất định không chịu nhường anh.
Đoán được điều gì quan trọng của vợ, Quyền hết giả vờ, nói với giọng tỉnh táo:
- Lại tiếc tiền hả, có đáng gì đâu mà tiếc không biết.
Thi tha thiết:
- Anh ơi, em không tiếc tiền một tí nào cả.
Mặc dù không muốn, nàng cũng phải kể cho Quyền nghe hết giấc mơ khủng khiếp vừa rồi. Yêu chồng, tin tưởng vào chàng tuyệt đối và chuyện ấy có thể không bao giờ xảy ra nhưng Thi cố thuyết phục, mong chàng tội nghiệp cho nàng cứ bị mãi trong đầu nỗi ám ảnh không nguôi đó. Thi thủ thỉ:
- Mình được Chúa cho thế này, còn mong muốn gì hơn mà phải trúng số hở anh.
- Thì giúp các cháu em, giúp bà con anh; chú Phu, chú Hà, bà con anh ở Việt Nam miền Bắc còn nhiều người nghèo lắm. Rồi cho em tha hồ làm chuyện thiện nguyện nữa.
- Anh ơi, nói đến giúp, thì giúp sao cho xuể, mình giúp theo khả năng của mình. Em cảm tạ anh, cảm tạ con cho em niềm vui hạnh phúc gia đình. Mình cảm tạ Chúa cho mình không giầu có gì nhưng đủ cơm ăn áo mặc, vợ chồng yêu thương nhau, nâng đỡ nhau tròn trách nhiệm... Mình nghèo giúp họ đôi ba trăm còn giá trị hơn là triệu phú bỏ ra cả trăm ngàn để giúp. Bà con chú bác kẹt bên VN thì mình gửi tiền những khi ma chay cưới hỏi hay quà cáp tết nhất thôi chứ họ “tay làm hàm nhai”, mình đâu có nuôi họ được. Cũng như các cháu của em, nuôi chúng nó chơi không chỉ làm chúng lười biếng hư hỏng. Mà rồi trúng số nhiều chuyện phiền phức rắc rối. Em sợ lắm, sợ vô cùng...
Quyền xuôi xị:
- Anh nào có biết em bị ám ảnh lo lắng đến như vậy đâu. Thôi, cưng yên tâm, anh sẽ không bao giờ mua số nữa.
Nắm chặt bàn tay Quyền không cho lộn xộn, Thi dúi đầu vào nách chồng, hít hít mùi thơm đặc biệt quen thuộc, vui mừng hớn hở cuống quít cám ơn:
- Cám ơn, cám ơn ông xã... xệ!
Quyền ghì chặt tay ôm:
- Bỏ chữ “xệ” đi có được không?
Thi nũng nịu:
- Hông.
Rồi bỗng nàng co dúm người, đẩy chồng ra, cười như nắc nẻ:
- Bỏ... bỏ... Em bỏ...
Sáng hôm sau, một buổi sáng cuối tuần - đầu mùa thu, hai vợ chồng ngồi với nhau nhâm nhi tách trà nóng. Bầu trời bên ngoài, qua khung cửa sổ thật cao, trong vắt không một gợn mây. Gió hiu hiu thổi lay nhẹ cánh lá. Rải rác nhiều trái cam chín mọng không kịp hái, rơi rụng nằm nổi bật trên nền cỏ vẫn còn xanh mướt. Những đóa hồng nhung cạnh bờ rào đỏ thắm tươi cười dưới mầu nắng vàng hanh óng ả. Hơi lành lạnh, Thi nhích ghế của mình cho sát với ghế của Quyền để có thể gần nhau hơn nữa, vai chạm vai mới chịu thôi. Bỗng dưng, thi tứ dạt dào, nàng không thể không với lấy cây bút, viết vội trên mảnh khăn giấy lau tay mấy câu thơ thẩn, ngỏn ngoẻn đưa cho chồng:
Xiết chặt vòng tay ôm
Hai tâm hồn hòa nhập
Tình Yêu ngập đôi tim
Ước mơ tìm đã thấỵ..
Ý nghĩa đời là đây
An vui trọn từng ngày
Hạnh Phúc ngay tầm với
Mình trúng số rồị..
Phải hôn anh ơi!
Đọc câu cuối, thấy “hôn”, biết vợ chơi chữ; như cá gặp nước, Quyền lập tức quay sang sung sướng đổ thừa:
- Quá sức dấm dớ..........!!? Bằng lòng chưa?
antrinh
Bài Tiếp Theo
|
Trở lại trang cũ
|
In Bài