|   |   |   |   | 
  |     |     In

                                     Thư gửi Mẹ ngày cuối năm.
 
Thưa Mẹ kính yêu,
 
Trời Houston cả tuần nay buồn quá Mẹ ơi.
Trong những lá thư trước con vẫn thường kể với Mẹ rằng nơi đây nắng ấm quanh năm, dù mùa đông cũng không có tuyết rơi hay mưa xuống khiến đường xá đóng băng, trơn trượt, nguy hiểm cho việc giao thông, chỉ có ít ngày ảm đạm lạnh lẽo vào cuối năm ta tức đầu năm dương lịch thôi.
Nhưng con chưa từng thấy trời đất Houston não nề như thế này bao giờ. 
Chắc tại lòng con đã hết cố gắng kiên cường nổi. 
Thôi, con không còn thể dấu diếm, âm thầm chịu đựng, để Mẹ yên tâm được nữạ  Có lẽ từ nay con sẽ không chỉ thủ thỉ với Mẹ những lúc con vui vẻ, hy vọng, yêu đời, Mẹ nhé!
 
Trong con, những buổi sáng vàng tươi mầu nắng đã nhạt nhòa, đã mất hút đâu đâu, chỉ còn lại nguyên một bầu trời xám ngơ xám ngắt, gió không tới và mây chẳng buồn trôi, những mái nhà im lìm lặng lẽ bên ngoài khung cửa âm thầm đến tê tái cả ruột gan, một vuông cửa sổ với tấm kính che nhoè nhoẹt nước mắt cùng không gian trắng xóa bất động nặng nề.  Chỉ hình ảnh Mẹ in trên đó thật linh động với nỗi nhớ mênh mông cho con chìm đắm vào cái thuở ấu thời không bao giờ phai nhạt.
 
Con muôn đời vẫn chỉ là con bé út hay nhè, bé bỏng cần chui vào vòng tay ôm mềm mại ấm áp của Mẹ, đòi Mẹ nhìn thẳng vào mắt con, ép Mẹ nở nụ cười mỗi khi con thấy nét mặt Mẹ kém vui, rồi khi nhìn nụ cười gượng của Mẹ chưa đạt tiêu chuẩn như con mong muốn con bắt Mẹ cười đi cười lại.  Con cậy Mẹ thương con nhất nhà, thương con vô bờ bến, con bắt nạt Mẹ, con làm tình làm tội Mẹ.  Con trái ý Mẹ mà con vẫn cứ muốn Mẹ phải cười cho thật tươi để con yên tâm đỡ bị mặc cảm tội lỗi.  Đến bây giờ, càng ngày càng hiểu được sự khó khăn khi phải quên mình đi, sống hoàn toàn vì những người mình yêu dấu, con càng thương, càng nhớ Mẹ quay quắt.  Quay quắt vì ân hận, vì đã không hiểu Mẹ sâu xa tường tận từ những ngày còn được tựa đầu bên gối Mẹ nhõng nhẽo eo sèo.
 
Những buổi sáng tóc tai chưa chải gỡ đã được Mẹ giục giã điểm tâm bằng bát bún còn nóng hổi hay tô phở còn bốc hơi thơm ngon.  Chỉ có mỗi một điều Mẹ dặn thôi, “Đừng bỏ cả muỗng ớt to tướng vào kẻo cay quá sẽ bị mụn, xấu gái”, mà con cũng không chịu nghe lời để Mẹ được hài lòng.  Con cù cưa bướng bỉnh:
 
-  Xấu kệ con mà, không cay ăn mất ngon.
 
Đến khi những hạt mụn túa ra khắp mặt mũi, con lại rầu rĩ bắt đền:
 
- Tại con là con út, khúc ruột cuối cặn của Mẹ, nên xấu xí, da đâu được mịn màng như các chị!
 
Con đã làm tổn thương Mẹ, con vô ý và nông cạn quá, mà con nào có hay.  Mỗi lần Mẹ tỏ ra lo lắng cho con, con không chịu, con nói Mẹ "kỳ". Con đâu biết rằng con đã tàn nhẫn phủ nhận, đã tước quyền làm Mẹ của Mẹ, con tưởng như vậy là con thương Mẹ.  Đến nay, những lúc trái tim con tan nát, sợ con cái gặp chuyện không may, mà chúng chẳng chịu hiểu, cứ nói con “lạ”, con mới hiểu ngày xưa mình đã làm Mẹ tủi thân, sầu khổ đến thế nào.  Những gì con cãi Mẹ, dần dà con đã phải nếm trải hết từ con cái mình.  Đôi lúc sáng suốt, con hiểu chúng và dễ dàng lướt qua nỗi buồn.  Nhiều lúc thì không, con triền miên quay về quá khứ. Ôi, nghìn lần con muốn tạ tội với Mẹ, nhưng chẳng được nữa rồi, Mẹ đã về nơi Vĩnh Cửu đời đờị  Con chỉ có thể thầm thì xin Mẹ tha thứ và noi gương Mẹ đã sống.
 
Con nhớ như in hồi con còn bé, một lần theo Mẹ ra chợ, bên lối đi loang lổ lầy lội có ông hành khất bệnh phong cùi, tay chân bị cụt ngón, mặt mũi sần sùi đang trườn mình giơ chiếc mũ vải cũ kỹ rách bươm ra van xin người qua kẻ lại bố thí.  Mẹ vì bận lựa hàng trong cửa tiệm nên đưa con đồng bạc, bảo bỏ vào mũ cho ông. Con đến nhưng đứng xa xa, gói tờ tiền giấy vào vài đồng tiền cắc (dành để uống đậu đỏ bánh lọc) cho nặng nặng dễ trúng mục tiêu, rồi nhắm ném vào giữa mũ. Con vừa rùng mình quay đi thì gặp ngay ánh mắt giận dữ của Mẹ.  Mẹ chẳng bao giờ nhìn con với ánh mắt ấy nên con sợ hãi cúi đầu nghe Mẹ mắng:
 
-  Con có biết làm như vậy là ác đức lắm không? Chẳng thà con đi thẳng, chứ cho tiền mà với cung cách ghê tởm khinh bỉ, con còn làm ông ta đau đớn gấp bội!
 
Mẹ lập tức đưa con đồng tiền khác, bảo đến gần bỏ thật nhẹ nhàng vào lòng mũ như là để xin lỗi cho sự bất nhã vừa rồi.
 
Năm con vừa xong lớp đệ lục, chị Ba sanh cháu Hưng ở Cần Thơ, đáng lẽ Mẹ đi thăm một mình nhưng vì nhằm thời gian nghỉ hè, Mẹ cho con theo.  Lần đầu tiên được đi chơi xa con mừng vui hớn hở, nhất là được tháp tùng Mẹ, tha hồ mà ăn quà, bảo đảm đòi ăn gì Mẹ cũng cho.  Ngay ở bến xe, Mẹ đã mua mấy cuốn tiểu thuyết của bà Tùng Long cho con nhâm nhi để đường đi bớt dài.  Sau đó,  bất cứ chỗ nào xe dừng lại, bà con cô bác nhào lên rao hàng là Mẹ gọi mua cho con hoặc những khúc mía, miếng xoài dầm muối ớt hay cả một xâu nem chua.  Thời gian qua thật nhanh và con thấy trời đất thật đẹp, thật bao la thoải mái, bụng dạ con lúc nào cũng căng phồng phấn khởi.
 
Qua bắc Mỹ Thuận bình thường thôi, không có gì đáng nóị Đến bắc Cần Thơ, hai Mẹ con xuống xe theo đoàn người nhanh chân chạy lên phà, giữa trưa nắng chang chang, đang tự nhiên tóc con xổ tung làm sau gáy nóng đổ mồ hôi. Thì ra chiếc kẹp tóc bị rơi từ lúc nào. Tiếc chiếc kẹp đẹp mới mua, con vội vã quay lại tìm. May mắn thay, con thấy ngay chiếc kẹp nằm chỗ đó nhưng bên cạnh một gói giấy có tờ tiền lớn ló ra ngoài. Con nhặt đưa Mẹ coi. Khi biết đó là gói tiền, hai Mẹ con quanh quẩn đứng đợi xem có người nào tỏ vẻ đang đi kiếm vật gì bị mất, để đưa lại cho họ.  Chẳng ai có vẻ như vậy cả, sợ trễ chuyến phà qua bên kia sẽ bị lỡ chuyến xe, Mẹ cuống quít níu tay hỏi mấy người đi qua:
 
-  Bác có làm rơi tiền không?
 
Họ nhìn Mẹ ngạc nhiên không hiểu.  Có bà kia còn trợn mắt tưởng Mẹ bị mất tiền muốn đổ vạ, nên Mẹ đành dúi gói tiền vào đáy túi xách. Nét mặt Mẹ bồn chồn lo lắng như phải mang đồ quốc cấm trong mình.  Chiều hôm ấy tới nhà, đem túi tiền ra đếm, một món tiền khá lớn khiến Mẹ càng lo thêm.  Mẹ đòi chị Ba dẫn Mẹ vào nhà cha xứ, kể chuyện và trao cho cha nguyên vẹn món tiền.  Mẹ biết chị Ba hơi buồn vì tiếc nên ngày về còn bao nhiêu tiền trong túi Mẹ dốc hết đưa cho chị, chỉ chừa lại tiền mua vé xe.  Báo hại suốt một ngày dài, trên đường từ Cần Thơ về Sài Gòn, con phải nhịn cùng với Mẹ, không có cả bữa ăn trưa chứ đừng nói đến những miếng quà vặt khoái khẩu như lúc đi.  Thấy con lẽo đẽo chân không muốn bước, mệt mỏi buồn thỉu buồn thiu, Mẹ hết xoa lưng lại cầm tay con vỗ về an ủi.  Hồi đó con giận Mẹ, thấy Mẹ “kỳ quá là kỳ”.  Mãi sau này, lắm khi con có gì trong tay cũng muốn “cho hết”, quên đi cái chuyện phải phòng hờ, con mới hiểu Mẹ thấm thía và thương Mẹ, nhớ Mẹ không sao tả nổi.
 
Rồi khi con lớn hơn, đi học xa, ngày đó đâu có cell phone cho Mẹ gọi giống như con bây giờ, những khi nhớ đến hay lo lắng sốt ruột về lũ nhỏ.  Vậy mà mỗi lần thăm nhà, con chẳng chịu luẩn quẩn bên Mẹ, con lại bỏ Mẹ đi chơị Con về trể, Mẹ bảo Mẹ buồn Mẹ mong, con lại nói Mẹ... “kỳ”.  Tới tuổi cập kê, ỷ y mình đã trưởng thành, con càng bướng bỉnh, làm Mẹ càng muộn phiền hơn nữa.
 
Ngồi đây nhớ lại những ngày ấy!  Ôi con gái của Mẹ những ngày ấỵ.. có khác gì con cái của con bây giờ đâu.  Y hệt, y hệt Mẹ ạ  Con kính yêu, biết ơn và luôn cố gắng hiếu thảo làm vui lòng hai đấng sanh thành, nhưng con làm sao lấy người con không yêu, dù người ấy “chẳng có điểm nào có thể chê được” theo ý Ba Mẹ.  Than thở với Mẹ tới đây, con hiểu ra và bỗng nhiên hết sạch mọi muộn phiền.  Vâng, nỗi rầu rĩ bám lấy đeo đuổi con từ một tuần lễ nay, nguyên nhân chính là chuyện mấy cháu của Mẹ đã chẳng chịu nghe lời con trong vấn đề tìm bạn trăm năm.  Con ao ước chúng làm quen với những cô thiếu nữ, những cậu thanh niên (mà con đã biết rõ gia thế) để tìm hiểu, để nên vợ nên chồng. Được vậy, con sẽ yên tâm hơn, vì tin rằng những cô cậu ấy sẽ là những người bạn đường tốt lành, thủy chung (“lấy chồng xem tông, lấy vợ xem giống” phải không Mẹ?).  Thế mà, các cháu lại đi yêu thương những cô, những cậu mà con chẳng biết gì về tông chi họ hàng.  Dẫu cho các cô các cậu đó cũng dễ thương dễ mến, nhưng con vẫn lo, vẫn hồi hộp và tiếc là các cháu đã dại dột bỏ lỡ những cơ hội tốt do con bỏ bao công tâm tạo sẵn cho.
 
Ngày xưa Mẹ đã mắng con là dại dột, vậy mà đến nay con chẳng thấy con dại dột chút nào.  Con có gia đình êm ấm bao năm, dù cũng nếm trải đủ mùi vui buồn, sướng khổ nhưng con được sống một cuộc đời con ước muốn.  Con bằng lòng và chịu trách nhiệm hoàn toàn với tất cả những gì con đã chọn lựạ  Con cái của con chắc rồi cũng thế.  Sao con không tin vào chúng như hồi đó con đã  tin tưởng ở con nhỉ?
 
Ngoài trời đã quang đãng và hình như đang bừng lên sức sống. Gió hiu hiu thổi, vờn nhẹ những nhánh cây non rung rinh gần bên cửa sổ. Những trái cam chín vàng nổi bật giữa mầu lá xanh, lủng lẳng treo trên cành, trông tròn trĩnh xinh tươi, ngay tầm mắt mà sao lúc này con mới nhìn thấỵ  Lòng người làm ngoại cảnh bị ảnh hưởng một cách không ngờ.  Trong sáng hay đen tối là do chính tâm tư ý nghĩ của mình.  Hình ảnh trưởng thành tự tin của con ngày trước hiển hiện rõ ràng trong cung cách xử sự của con cái con hôm nay.  Ngày ấy con yêu kính Mẹ biết là dường nào, con tha thiết muốn Mẹ vui biết là bao nhưng vẫn có những điều con không thể nhắm mắt cúi đầu nghe lời Mẹ hoàn toàn.  Để rồi con không thật sự sung sướng  khi biết mẹ mình nghi ngờ tấm hạnh phúc mình quyết tâm dệt nên ; con không vui trọn vẹn vì biết mẹ phân vân, chẳng mãn nguyện về con, trong khi Mẹ là người hơn ai hết muốn con vui, con hạnh phúc.
 
Còn điều gì con mong mỏi ước ao hơn là được nhìn thấy con cái của con hạnh phúc vui vẻ.  Và để chúng được trọn vẹn vui hưởng hạnh phúc ấy, sao con không hoà mình vào, chung vui với hạnh phúc của chúng?  Vậy con xin phép Mẹ ngừng ở đây để phôn ngay cho cháu ngoại của Mẹ, bằng niềm hân hoan tự đáy lòng, nói với cháu rằng:
 
-   Mẹ rất mừng con đã gặp được người con tìm kiếm bao lâu nay.  Mau mau đưa bạn về chơi.  Mẹ sẽ đãi những món bạn con thích bằng cả trái tim của mẹ và mong được đón người con yêu như đang đón chờ Một Mùa Xuân rực rỡ sẽ tới với gia đình mình trong những ngày cuối đông này.
 
antrinh
                                     Thư gửi Mẹ ngày cuối năm.
 
Thưa Mẹ kính yêu,
 
Trời Houston cả tuần nay buồn quá Mẹ ơi.
Trong những lá thư trước con vẫn thường kể với Mẹ rằng nơi đây nắng ấm quanh năm, dù mùa đông cũng không có tuyết rơi hay mưa xuống khiến đường xá đóng băng, trơn trượt, nguy hiểm cho việc giao thông, chỉ có ít ngày ảm đạm lạnh lẽo vào cuối năm ta tức đầu năm dương lịch thôi.
Nhưng con chưa từng thấy trời đất Houston não nề như thế này bao giờ. 
Chắc tại lòng con đã hết cố gắng kiên cường nổi. 
Thôi, con không còn thể dấu diếm, âm thầm chịu đựng, để Mẹ yên tâm được nữạ  Có lẽ từ nay con sẽ không chỉ thủ thỉ với Mẹ những lúc con vui vẻ, hy vọng, yêu đời, Mẹ nhé!
 
Trong con, những buổi sáng vàng tươi mầu nắng đã nhạt nhòa, đã mất hút đâu đâu, chỉ còn lại nguyên một bầu trời xám ngơ xám ngắt, gió không tới và mây chẳng buồn trôi, những mái nhà im lìm lặng lẽ bên ngoài khung cửa âm thầm đến tê tái cả ruột gan, một vuông cửa sổ với tấm kính che nhoè nhoẹt nước mắt cùng không gian trắng xóa bất động nặng nề.  Chỉ hình ảnh Mẹ in trên đó thật linh động với nỗi nhớ mênh mông cho con chìm đắm vào cái thuở ấu thời không bao giờ phai nhạt.
 
Con muôn đời vẫn chỉ là con bé út hay nhè, bé bỏng cần chui vào vòng tay ôm mềm mại ấm áp của Mẹ, đòi Mẹ nhìn thẳng vào mắt con, ép Mẹ nở nụ cười mỗi khi con thấy nét mặt Mẹ kém vui, rồi khi nhìn nụ cười gượng của Mẹ chưa đạt tiêu chuẩn như con mong muốn con bắt Mẹ cười đi cười lại.  Con cậy Mẹ thương con nhất nhà, thương con vô bờ bến, con bắt nạt Mẹ, con làm tình làm tội Mẹ.  Con trái ý Mẹ mà con vẫn cứ muốn Mẹ phải cười cho thật tươi để con yên tâm đỡ bị mặc cảm tội lỗi.  Đến bây giờ, càng ngày càng hiểu được sự khó khăn khi phải quên mình đi, sống hoàn toàn vì những người mình yêu dấu, con càng thương, càng nhớ Mẹ quay quắt.  Quay quắt vì ân hận, vì đã không hiểu Mẹ sâu xa tường tận từ những ngày còn được tựa đầu bên gối Mẹ nhõng nhẽo eo sèo.
 
Những buổi sáng tóc tai chưa chải gỡ đã được Mẹ giục giã điểm tâm bằng bát bún còn nóng hổi hay tô phở còn bốc hơi thơm ngon.  Chỉ có mỗi một điều Mẹ dặn thôi, “Đừng bỏ cả muỗng ớt to tướng vào kẻo cay quá sẽ bị mụn, xấu gái”, mà con cũng không chịu nghe lời để Mẹ được hài lòng.  Con cù cưa bướng bỉnh:
 
-  Xấu kệ con mà, không cay ăn mất ngon.
 
Đến khi những hạt mụn túa ra khắp mặt mũi, con lại rầu rĩ bắt đền:
 
- Tại con là con út, khúc ruột cuối cặn của Mẹ, nên xấu xí, da đâu được mịn màng như các chị!
 
Con đã làm tổn thương Mẹ, con vô ý và nông cạn quá, mà con nào có hay.  Mỗi lần Mẹ tỏ ra lo lắng cho con, con không chịu, con nói Mẹ "kỳ". Con đâu biết rằng con đã tàn nhẫn phủ nhận, đã tước quyền làm Mẹ của Mẹ, con tưởng như vậy là con thương Mẹ.  Đến nay, những lúc trái tim con tan nát, sợ con cái gặp chuyện không may, mà chúng chẳng chịu hiểu, cứ nói con “lạ”, con mới hiểu ngày xưa mình đã làm Mẹ tủi thân, sầu khổ đến thế nào.  Những gì con cãi Mẹ, dần dà con đã phải nếm trải hết từ con cái mình.  Đôi lúc sáng suốt, con hiểu chúng và dễ dàng lướt qua nỗi buồn.  Nhiều lúc thì không, con triền miên quay về quá khứ. Ôi, nghìn lần con muốn tạ tội với Mẹ, nhưng chẳng được nữa rồi, Mẹ đã về nơi Vĩnh Cửu đời đờị  Con chỉ có thể thầm thì xin Mẹ tha thứ và noi gương Mẹ đã sống.
 
Con nhớ như in hồi con còn bé, một lần theo Mẹ ra chợ, bên lối đi loang lổ lầy lội có ông hành khất bệnh phong cùi, tay chân bị cụt ngón, mặt mũi sần sùi đang trườn mình giơ chiếc mũ vải cũ kỹ rách bươm ra van xin người qua kẻ lại bố thí.  Mẹ vì bận lựa hàng trong cửa tiệm nên đưa con đồng bạc, bảo bỏ vào mũ cho ông. Con đến nhưng đứng xa xa, gói tờ tiền giấy vào vài đồng tiền cắc (dành để uống đậu đỏ bánh lọc) cho nặng nặng dễ trúng mục tiêu, rồi nhắm ném vào giữa mũ. Con vừa rùng mình quay đi thì gặp ngay ánh mắt giận dữ của Mẹ.  Mẹ chẳng bao giờ nhìn con với ánh mắt ấy nên con sợ hãi cúi đầu nghe Mẹ mắng:
 
-  Con có biết làm như vậy là ác đức lắm không? Chẳng thà con đi thẳng, chứ cho tiền mà với cung cách ghê tởm khinh bỉ, con còn làm ông ta đau đớn gấp bội!
 
Mẹ lập tức đưa con đồng tiền khác, bảo đến gần bỏ thật nhẹ nhàng vào lòng mũ như là để xin lỗi cho sự bất nhã vừa rồi.
 
Năm con vừa xong lớp đệ lục, chị Ba sanh cháu Hưng ở Cần Thơ, đáng lẽ Mẹ đi thăm một mình nhưng vì nhằm thời gian nghỉ hè, Mẹ cho con theo.  Lần đầu tiên được đi chơi xa con mừng vui hớn hở, nhất là được tháp tùng Mẹ, tha hồ mà ăn quà, bảo đảm đòi ăn gì Mẹ cũng cho.  Ngay ở bến xe, Mẹ đã mua mấy cuốn tiểu thuyết của bà Tùng Long cho con nhâm nhi để đường đi bớt dài.  Sau đó,  bất cứ chỗ nào xe dừng lại, bà con cô bác nhào lên rao hàng là Mẹ gọi mua cho con hoặc những khúc mía, miếng xoài dầm muối ớt hay cả một xâu nem chua.  Thời gian qua thật nhanh và con thấy trời đất thật đẹp, thật bao la thoải mái, bụng dạ con lúc nào cũng căng phồng phấn khởi.
 
Qua bắc Mỹ Thuận bình thường thôi, không có gì đáng nóị Đến bắc Cần Thơ, hai Mẹ con xuống xe theo đoàn người nhanh chân chạy lên phà, giữa trưa nắng chang chang, đang tự nhiên tóc con xổ tung làm sau gáy nóng đổ mồ hôi. Thì ra chiếc kẹp tóc bị rơi từ lúc nào. Tiếc chiếc kẹp đẹp mới mua, con vội vã quay lại tìm. May mắn thay, con thấy ngay chiếc kẹp nằm chỗ đó nhưng bên cạnh một gói giấy có tờ tiền lớn ló ra ngoài. Con nhặt đưa Mẹ coi. Khi biết đó là gói tiền, hai Mẹ con quanh quẩn đứng đợi xem có người nào tỏ vẻ đang đi kiếm vật gì bị mất, để đưa lại cho họ.  Chẳng ai có vẻ như vậy cả, sợ trễ chuyến phà qua bên kia sẽ bị lỡ chuyến xe, Mẹ cuống quít níu tay hỏi mấy người đi qua:
 
-  Bác có làm rơi tiền không?
 
Họ nhìn Mẹ ngạc nhiên không hiểu.  Có bà kia còn trợn mắt tưởng Mẹ bị mất tiền muốn đổ vạ, nên Mẹ đành dúi gói tiền vào đáy túi xách. Nét mặt Mẹ bồn chồn lo lắng như phải mang đồ quốc cấm trong mình.  Chiều hôm ấy tới nhà, đem túi tiền ra đếm, một món tiền khá lớn khiến Mẹ càng lo thêm.  Mẹ đòi chị Ba dẫn Mẹ vào nhà cha xứ, kể chuyện và trao cho cha nguyên vẹn món tiền.  Mẹ biết chị Ba hơi buồn vì tiếc nên ngày về còn bao nhiêu tiền trong túi Mẹ dốc hết đưa cho chị, chỉ chừa lại tiền mua vé xe.  Báo hại suốt một ngày dài, trên đường từ Cần Thơ về Sài Gòn, con phải nhịn cùng với Mẹ, không có cả bữa ăn trưa chứ đừng nói đến những miếng quà vặt khoái khẩu như lúc đi.  Thấy con lẽo đẽo chân không muốn bước, mệt mỏi buồn thỉu buồn thiu, Mẹ hết xoa lưng lại cầm tay con vỗ về an ủi.  Hồi đó con giận Mẹ, thấy Mẹ “kỳ quá là kỳ”.  Mãi sau này, lắm khi con có gì trong tay cũng muốn “cho hết”, quên đi cái chuyện phải phòng hờ, con mới hiểu Mẹ thấm thía và thương Mẹ, nhớ Mẹ không sao tả nổi.
 
Rồi khi con lớn hơn, đi học xa, ngày đó đâu có cell phone cho Mẹ gọi giống như con bây giờ, những khi nhớ đến hay lo lắng sốt ruột về lũ nhỏ.  Vậy mà mỗi lần thăm nhà, con chẳng chịu luẩn quẩn bên Mẹ, con lại bỏ Mẹ đi chơị Con về trể, Mẹ bảo Mẹ buồn Mẹ mong, con lại nói Mẹ... “kỳ”.  Tới tuổi cập kê, ỷ y mình đã trưởng thành, con càng bướng bỉnh, làm Mẹ càng muộn phiền hơn nữa.
 
Ngồi đây nhớ lại những ngày ấy!  Ôi con gái của Mẹ những ngày ấỵ.. có khác gì con cái của con bây giờ đâu.  Y hệt, y hệt Mẹ ạ  Con kính yêu, biết ơn và luôn cố gắng hiếu thảo làm vui lòng hai đấng sanh thành, nhưng con làm sao lấy người con không yêu, dù người ấy “chẳng có điểm nào có thể chê được” theo ý Ba Mẹ.  Than thở với Mẹ tới đây, con hiểu ra và bỗng nhiên hết sạch mọi muộn phiền.  Vâng, nỗi rầu rĩ bám lấy đeo đuổi con từ một tuần lễ nay, nguyên nhân chính là chuyện mấy cháu của Mẹ đã chẳng chịu nghe lời con trong vấn đề tìm bạn trăm năm.  Con ao ước chúng làm quen với những cô thiếu nữ, những cậu thanh niên (mà con đã biết rõ gia thế) để tìm hiểu, để nên vợ nên chồng. Được vậy, con sẽ yên tâm hơn, vì tin rằng những cô cậu ấy sẽ là những người bạn đường tốt lành, thủy chung (“lấy chồng xem tông, lấy vợ xem giống” phải không Mẹ?).  Thế mà, các cháu lại đi yêu thương những cô, những cậu mà con chẳng biết gì về tông chi họ hàng.  Dẫu cho các cô các cậu đó cũng dễ thương dễ mến, nhưng con vẫn lo, vẫn hồi hộp và tiếc là các cháu đã dại dột bỏ lỡ những cơ hội tốt do con bỏ bao công tâm tạo sẵn cho.
 
Ngày xưa Mẹ đã mắng con là dại dột, vậy mà đến nay con chẳng thấy con dại dột chút nào.  Con có gia đình êm ấm bao năm, dù cũng nếm trải đủ mùi vui buồn, sướng khổ nhưng con được sống một cuộc đời con ước muốn.  Con bằng lòng và chịu trách nhiệm hoàn toàn với tất cả những gì con đã chọn lựạ  Con cái của con chắc rồi cũng thế.  Sao con không tin vào chúng như hồi đó con đã  tin tưởng ở con nhỉ?
 
Ngoài trời đã quang đãng và hình như đang bừng lên sức sống. Gió hiu hiu thổi, vờn nhẹ những nhánh cây non rung rinh gần bên cửa sổ. Những trái cam chín vàng nổi bật giữa mầu lá xanh, lủng lẳng treo trên cành, trông tròn trĩnh xinh tươi, ngay tầm mắt mà sao lúc này con mới nhìn thấỵ  Lòng người làm ngoại cảnh bị ảnh hưởng một cách không ngờ.  Trong sáng hay đen tối là do chính tâm tư ý nghĩ của mình.  Hình ảnh trưởng thành tự tin của con ngày trước hiển hiện rõ ràng trong cung cách xử sự của con cái con hôm nay.  Ngày ấy con yêu kính Mẹ biết là dường nào, con tha thiết muốn Mẹ vui biết là bao nhưng vẫn có những điều con không thể nhắm mắt cúi đầu nghe lời Mẹ hoàn toàn.  Để rồi con không thật sự sung sướng  khi biết mẹ mình nghi ngờ tấm hạnh phúc mình quyết tâm dệt nên ; con không vui trọn vẹn vì biết mẹ phân vân, chẳng mãn nguyện về con, trong khi Mẹ là người hơn ai hết muốn con vui, con hạnh phúc.
 
Còn điều gì con mong mỏi ước ao hơn là được nhìn thấy con cái của con hạnh phúc vui vẻ.  Và để chúng được trọn vẹn vui hưởng hạnh phúc ấy, sao con không hoà mình vào, chung vui với hạnh phúc của chúng?  Vậy con xin phép Mẹ ngừng ở đây để phôn ngay cho cháu ngoại của Mẹ, bằng niềm hân hoan tự đáy lòng, nói với cháu rằng:
 
-   Mẹ rất mừng con đã gặp được người con tìm kiếm bao lâu nay.  Mau mau đưa bạn về chơi.  Mẹ sẽ đãi những món bạn con thích bằng cả trái tim của mẹ và mong được đón người con yêu như đang đón chờ Một Mùa Xuân rực rỡ sẽ tới với gia đình mình trong những ngày cuối đông này.
 
antrinh
  |     |  In Bài  In